Trần Thanh Xem: Cảm nhận về bài thơ “Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây”
Hỏi Trăng – Nguyễn Nguyệt Anh
Trăng ơi…! Sao mãi lẻ loi trên đại dương Cảm nhận buồn bơ trong dạ thẹn thùng? Người có nhớ ai, mãi chờ đợi Đêm hoang hoải, thức trắng, lạnh lẽo.
Còn tôi, lặng lẽ ước ao không ngừng Mong người quay về, xua đi nỗi buồn. Để thuyền tình không trôi nơi sông cô đơn Đêm đêm, tôi không ngồi than thở.
Trăng ơi trăng...! Đời có phải là một nghĩa vụ? Bây giờ, ta nhớ họ đầy lòng ngẩn ngơ, Mỗi khi buồn, ta lại dỗi vu vơ, Thương quá, người bên xa, lòng lắc lư.
Trăng, có nghe tiếng sóng biển tình khoan nhượng? Khi biển hồi sinh từ hồn nền yên bình, Ánh trăng êm đềm, hương tình lạc lõng, Ta yêu mãi người thương, trong cuộc sống viễn cảnh.
Tôi vẫn giữ trong lòng kí ức tình yêu, Như những bông hoa nở rực rỡ mùa xuân. Không gì có thể phai mờ, chỉ còn lại nỗi đau lạc lõng, Mùa phượng đỏ, đẹp tươi nhưng đã trôi qua.
Nhưng tiếc rằng, con đường quen vào chiều lá rơi, Mình còn đây, bước đi giữa đám đông. Không biết tại sao, chỉ còn lặng thinh nơi này, Gió thì thầm, an ủi, nhẹ nhàng làm khe khẽ.
Nhìn bút viết, đánh dấu từ thuở nào, Chia sẻ những câu chuyện đơn lẻ của cuộc sống. Đông đến, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ nỗi buồn, Áo mỏng che chắn, từng là niềm ấm áp.
Rồi, thời gian trôi, thay đổi mọi thứ, Tuyết rơi nhiều, ánh nắng nhạt nhòa. Trên con đường chung, nhưng cảm thấy chia xa, Ánh mắt biếc không cùng hướng bước đi.
Thắc mắc nhiều, nhưng không dám tưởng tượng, Ai đó giữ lại nỗi buồn lạnh lẽo. Tâm sự nhiều, nhưng giấu kín trong từng vần thơ, Chấp nhận cô đơn, không muốn chia sẻ.
Và mãi mắc kẹt, ánh trăng rằm nở muộn. Hỏi trăng, tại sao màu mây nhuốm lẫn?
Đố ai nhận ra nàng trăng thật sự là ai?
Em yêu chị, nhưng giờ đây hận chị vạn lần!
Chị Hằng, em mất lòng với trăng vì chị!
Khi em đã biết yêu, Yêu người thi sĩ thích ngồi dưới ánh trăng. Trong thơ, anh ấy kể về chị Hằng, Trăng thơ, anh ấy muốn ôm trăng vào lòng.
Chàng đưa rượu hồng cho chị uống, Bóng chị chìm đậm trong hồn chàng. Thơ buồn của chị như nát tan, Vui vẻ lại được thể hiện qua từng ca khúc.
Em say mê chàng, chị ơi! Say đắm trong vẻ đậm chất thơ của chàng. Hồn chàng biết đến những giấc mơ, Vần thơ chờ đợi, nhớ mong, đầy quyến rũ.
Chàng yêu em bằng tấm lòng chân thành, Từ ngày có chị, duyên nồng không phai. Lòng chàng bây giờ đã chia thành hai, Một nửa dành cho em, nửa kia dành cho trăng.
Thương lòng em và chị Hằng, Chàng thi sĩ lạc quan đến gần em. Ngồi giữa trời đêm, lòng em thêm một chút, Chị Hằng ơi, chúng ta cùng trọn vẹn trong trái tim anh.
Nửa đêm, trăng buồn lẻ loi, Bóng đơn, lệ tuôn trên gối mềm. Bây giờ người ấm êm Bỏ rơi nửa kia trong đêm u sầu.
Những ngày xưa đứa ta còn đâu? Nhớ lời anh thề hẹn mỗi câu. Trên bãi cỏ triền đê mơ, Anh quên lối về, quên đến em.
Giờ đây trăng đứng bên thềm, Cho gió ghé thăm, nghệ thuật tình. Mây buồn khuất phủ bờ mình, Còn em, nỗi buồn nhòa trong đêm.
Nghĩ rằng tình đã qua đi, Nghĩ rằng anh xa cách thế mà. Lòng vẫn bồi hồi, thao thức Trong đêm không ngủ, lạy trời quên anh.
Trăng khuya, gió đi tìm, Xe duyên tơ nguyệt ở đâu? Ngồi ngóng đêm thâu mỏi mòn, Mây bay hỏi sầu, nhớ ai?
Trăng khuya, mơ mộng vờn ai, Đôi mắt nhung nai mơ màng. Trăng mộng đêm say, có buồn Nhưng nhớ ngập tràng, như tôi.
Trăng lơ lửng xa xôi, Nửa đêm mộng lần trôi xa. Mây hồng lơ lửng chân gió, Gió reo nhẹ, rung vầng trăng khuya.
Đêm nay, gió về ru mây, Mộng tràn trề thương yêu. Trăng tròn, trăng khuyết lên ngựa, Tình em dậy sóng, anh ơi nơi đâu?
Vầng trăng sẽ làm đôi chăng? Tình em gió cuốn, xót xa.
Đêm trăng sáng ở miền quê thôn dã, Thanh bình êm ả, nên thơ. Ta bon chen giữa phố thị vật vờ, Mỏi mệt giữa dòng đời trôi nổi.
Đêm trăng sáng, như trăng hờn dỗi, Khuất rặng cây, mang nỗi u buồn. Lòng lặng lẽ giữa màn sương hiu hắt, Cho đêm trường lạnh lẽo nặng trĩu.
Trăng gầy khô héo, nhớ ai? Ta buồn vì nỗi niềm riêng. Tâm tư man mát buồn phiền, Tìm ai đó cùng mang tâm sự.
Chỉ muốn nói vài ba câu nhắn nhủ, Trăng có còn sáng ở nơi xa? Ở đây cũng nhớ lắm mà, Ai ngắm ánh trăng tà cuối buổi?
Trăng yên lặng giữa đêm u tối, Thanh bình cho kẻ chờ mong. Ánh trăng khuya nghe ảo não trong lòng, Trăng sáng quá, trong ta vô vọng.
Đêm tĩnh mịch, ánh trăng soi bóng, Dáng hao gầy thấp thỏm chờ ai. Bước chân trên đường dài vạn lý, Nhìn trăng sáng, ta nhớ giấc mộng.
Trăng buồn chênh chếch bên thềm Làm ai kia ngồi buồn, trầm ngâm ngắm trăng. Lòng bâng khuâng, nhớ thương lạ thường Trăng khuya giữa đêm, làm bóng mờ mịt.
Đêm khuya trăng cheo leo bên thềm Người kia ngồi buồn, trầm ngâm ngắm trăng. Lòng bâng khuâng, nhớ thương lạ thường Trăng khuya giữa đêm, làm bóng mờ mịt.
Nhớ trăng, hình bóng người thương Xa cách quá, khắc sâu nỗi vô thường. Gặp nhau chỉ qua mạng xã hội Tin nhắn buồn trôi mãi trong lòng.
Nghĩ về tương lai băn khoăn Tình yêu ở đây, mai sau thế nào? Hai đầu cách biệt, đau đầu Từ Bắc vào Nam, mưa sầu thâm niên.
Nỗi nhớ còn triền miên Buồn vương lên, nản lòng thêm trăm phần. Ở xa, có hiểu được không? Nhớ thương nhau, lòng xót xa phôi pha.
Trăng mờ phủ Đà Lạt - Hàn Mặc Tử
Khoảnh khắc linh thiêng đã bắt đầu, Bầu trời mơ mộng, huyền bí quá. Trăng sao ngọt ngào dưới sương mờ, Như ý thơ xa xôi đến gần.
Hãy giữ im lặng và nói ít thôi, Nghe dưới đáy hồ nước tiếng reo vui. Tơ liễu nhẹ nhàng rung trong gió, Và hãy để trời giải nghĩa tình yêu.
Hàng thông đứng im như bức tranh, Cành lá in bóng, yên bình chìm đọng. Sự thực và ảo, chẳng thể phân biệt? Sông Ngân Hà hiện lên giữa đêm tối.
Cả bầu trời nhuộm màu của trăng, Và trái tim tôi cũng chẳng thốt nên lời. Không tiếng động nào vang lên, Dù là tiếng vỡ của sao băng!
Trong khu vườn đêm huyền bí, trăng rơi, Ánh sáng phủ tràn mọi con đường. Bước chân tôi và người ấy nhẹ nhàng qua… Im lìm, không dám thốt lên lời gì.
Chân tôi nhẹ nhàng giữa những hạt vàng, Sợ rằng bước chân trên trăng sẽ làm động. Hoa duyên ngơ ngác giữa lá cây, Mất nhịp với những ánh sáng trăng lung linh.
Những dải tơ xanh dịu dàng, Gió nhẹ mang điệu nhảy của cành cây. Cho gió hòa mình trong nỗi buồn êm đềm, Linh hồn của đêm trở nên dịu dàng.
Chúng tôi bước nhẹ giữa dòng thơ, Lạc vào niềm êm đằng xa xôi. Trăng sáng rực, trăng cao, trang rộng lớn! Hai ta, còn đọng lại niềm bơ vơ.
Trăng giả mạo như núi tìm mây Nhớ núi như tìm suối, nhớ ngày như tìm đêm. Nỗi nhớ vương vấn sợi tóc mềm Đếm tay, thừa ngón, vì em, em ơi! Mười ngón, dành cho người khác Anh mười một, hằng nhớ nhà và em.
Hương Trăng Lừng Danh – Trịnh Công Sơn
Ta chán tiếng reo buồn nhức nhối, Ta buồn bên liễu hồ cô đơn ngẩn ngơ, Bước đi ngông cuồng, hòa mình vào vần thơ, Yêu đương, rót nước chờ trăng lên ngang trời! Bóng trăng lừng danh chén nằm nghiêng, Lả lơi, tắm mát, làm duyên gợi tình, Sóng xao mặt nước như rung rinh, Lòng ta khát miếng chung tình ngọt lịm! Uống trăng, cho đỡ khát khô hầu, Uống trăng, để quên bớt nỗi sầu mênh mang, Có ai nuốt ảnh trăng vàng sáng lung linh? Có ai nuốt cả bóng nàng Tiên Nga quyến rũ.
Mộng mơ trăng huyền bí trải trên bầu trời đêm Hơi gió nhẹ nhàng vuốt nhẹ mép hiên Sương mờ như đóa ngọc rơi lụa mềm Mùa thu ghé thăm, lá vàng rơi thêm.
Lả lơi trong dáng điệu tóc dài bồng bềnh Nắng chiều ôm lay, tình yêu ngọt ngào như mơ Cánh diều vút cao, gặp mây xa khuất nhòa Lời thương nhớ trôi về, ngàn kỷ niệm nồng thắm.